Tản văn
Má và những ngày thứ bảy
Cập nhật ngày: 27/05/2013 04:00:39
Sáng thứ hai đến cơ quan, nhìn vào kế hoạch công tác tuần tôi thấy thứ bảy và chủ nhật mình có tên trong danh sách trực. Tuần này trực vậy là đã ba tuần chưa về thăm má. Tôi nhẫm thầm một mình rồi điện thoại cho má hay. Như thường lệ, má nói: “Tuần này không về được thì tuần sau. Con yên tâm đi làm, má không có sao đâu”.
Ảnh minh họa. Ảnh: K.Ngân
Kể từ ngày ba mất, má sống trong cô đơn, hiu quạnh. Sợ má buồn tủi nên khi hết giờ làm tôi thường tranh thủ về nhà thăm má. Thấy tôi đi đường sá xa xôi, má xót xa: “Thôi, mai mốt lâu lâu con hả về một lần, để dành thời gian mà nghỉ ngơi. Vừa đi làm vừa chạy về đây thăm má, tới lui hoài làm sao chịu nổi...”.
Tấm lòng của má là vậy, lúc nào cũng hi sinh, lo lắng cho các con dù rằng chúng tôi đã lớn, đã dựng vợ gả chồng. Sự hi sinh, bao dung của má làm cho tôi ít khi về thăm quê cũ, quên mỗi buổi chiều thứ bảy má tựa cửa chờ đợi đứa con xa. Tôi dành hầu hết thời gian chú tâm vào công việc với mong muốn được thay đổi cuộc đời.
Để hòa nhập vào cuộc sống hiện tại, tôi đã lao vào những cuộc vui cùng bè bạn thâu đêm, những trò chơi vô bổ, bỏ má một mình ở nhà thao thức đếm thời gian. Sự ồn ào náo nhiệt, bao toan tính thiệt hơn của cuộc sống mới đã làm cho tôi thay đổi khác xưa, tôi không còn rụt rè nhút nhát như những ngày sống nơi miền quê tỉnh lẻ.
Nhìn tôi, má nửa vui mừng, nửa biểu lộ những âu lo: “Ngày nay má thấy người ta đối xử với nhau mà lo lắng. Ai làm gì thì làm, nhưng con hãy nhớ làm người phải sống có tình có nghĩa, đừng làm những điều trái với lương tâm. Con đi xa hãy luôn nhớ lời má dạy”.
Để má bớt lo lắng, tôi thường xuyên điện thoại về hỏi thăm sức khỏe và cho má biết những công việc tôi làm. Thời gian dần trôi, làm cho tóc má thêm nhiều sợi bạc, va đập để lòng tôi thấm mệt với những toan tính của cuộc sống đời thường. Thế nhưng, tôi vẫn tiếp tục đeo đuổi theo công việc với mong nuốn vươn lên thay đổi điều kiện sống. Hôm qua điện thoại về, má lại nói: “Tuần này không về được thì tuần sau. Yên tâm đi làm, má không có sao đâu”.
Theo kế hoạch công tác, ngày mai tôi tiếp tục đi đến những nơi khó khăn của vùng biên giới để cảm nhận và chia sẻ những hi sinh lặng thầm người lính làm nhiệm vụ xa nhà. Tất bật với công việc riêng tư, tôi không biết má còn chờ đợi tôi đến bao lâu. Và không biết còn bao nhiêu ngày thứ bảy má một mình tựa cửa đếm thời gian mà trông đợi đứa con xa!
Thanh Lạc