Những khoảng xanh, tin yêu và hi vọng ở Trường Đại học Đồng Tháp

Cập nhật ngày: 25/04/2018 11:30:51

Mỗi buổi sáng nắng ấm dường như rộn ràng hơn bởi tiếng trống trường, tà áo trắng, những vòng xe... “ghế gỗ, bàn nâu” và cả hàng ghế đá phía dưới tán cây trên sân trường. Chỉ hình ảnh đơn giản thế thôi, nhẹ nhàng và bình dị đi vào thơ ca, vào trang vở mà bao thế hệ học trò phải bồi hồi khi nhớ về tuổi ngọc. Dưới vòm cây xanh mướt, thân vỏ xù xì bởi trò khắc tên nghịch ngợm, vòng tuổi chồng lên nhau viết thay lời của thời gian trôi qua bao năm tháng.


Một góc khuôn viên Trường Đại học Đồng Tháp

Thật vậy, tiếng trống trường có thể thay bằng tiếng chuông ngân, ghế gỗ, bàn nâu được trang bị ngày một khang trang hiện đại hơn... nhưng những khoảng xanh, băng ghế đá vẫn là nơi học tập, tâm tình, tụ hội, trêu đùa, tỉ tê của những ai đã và đang đi qua tuổi học trò. Một góc sân nhỏ với tiếng nói ríu ran, tiếng cười khúc khích, dưới bóng mát của cây lá đan xen chùm hoa nắng in bóng lên nền áo trắng... vậy là cả một trời thương nhớ mang theo.

Hôm nay đi trên sân trường, giữa khoảng xanh mát, phía dưới tán cây đã nhiều năm tuổi, như minh chứng của thời gian, sự trưởng thành, nâng mình phát triển, vươn lên đổi mới của bao thế hệ học trò sư phạm. Ngôi trường đã sống gần trọn nửa thế kỷ, kinh qua thăng trầm của lịch sử, mang đậm nét thời gian - Trường Đại học Đồng Tháp. Nơi này hàng cây đã bao mùa thay lá, ngạo nghễ thách thức gió mưa, nắng cháy để tỏa bóng mát đầy bao dung, chứa đựng cả niềm tin và hi vọng cho bao thế hệ trưởng thành, vươn xa.

Dưới những khoảng xanh, tàn cây râm bóng mát, các giá trị tri thức đã và đang trở mình, bứt phá từng giới hạn có thể và không thể, bắt nhịp theo sự phát triển của thời đại, từng bước phát triển, khẳng định thương hiệu đầy tự tin và bền vững. Đó là đội ngũ nhà giáo gần 600 thầy, cô với con tim và khối óc nhiệt huyết, niềm tin yêu đang ngày đêm miệt mài vun tưới. Đó là các cơ hội mới và cả sự thách thức chờ đợi tiếp sự vươn mình, bứt phá mà quả ngọt không gì ngoài các thế hệ sinh viên, học viên của nhà trường mang hành trang tri thức lập thân, lập nghiệp cho riêng mình và xã hội.

Nhìn từng nhóm nhỏ các bạn sinh viên, học viên bên này tập trống, bên kia ríu ran tập múa, nhóm nọ chụm đầu vào trang sách, một nhóm khác tỉ mẩn chăm chút chuẩn bị đồ dùng dạy học, xa xa bên giá vẽ là bàn tay nhẹ nhàng nâng niu từng nét bút... hình ảnh vừa thân thương, vừa gợi nhắc biết bao điều. Ở đó là sự rèn luyện, nỗ lực, kiên trì, cầu tiến... mà phía sau đó là những ngày đạp xe đi dạy kèm, buổi tối bưng bê, quét dọn, muôn hình vạn trạng vất vả của việc làm thêm... tất cả như mang nặng trên vai là tri thức, là niềm tin yêu, ước mơ và hi vọng của bao bàn tay thô rám, mái tóc bạc màu. Có chứng kiến lưng áo ngả màu, đôi giày sờn cũ nhưng trang vở lại tinh tươm, chi chít ghi chép, quyển sách được nâng niu, gìn giữ, ánh mắt lấp lánh trên giảng đường, cánh tay giơ cao quả quyết và kiên trì thể hiện cách nghĩ, bảo vệ quan điểm của mình...

Chúng ta sẽ thấy, dưới những khoảng xanh, bóng cây râm mát, nơi ấy đang và sẽ nở hoa, những nụ hoa nắng sáng rực rỡ niềm tin. Như thân cây kia, để có thể vươn mình cao rộng tỏa bóng mát chẳng phải cũng đã đi qua bao mùa thay lá, đứng trước giông bão dập vùi bao lần xơ xác để rồi sau đó nảy ra chồi xanh. Thân cây muốn to, rộng đủ vững chãi làm bệ đỡ phải chăng cũng khoác lên mình vẻ xù xì, thô ráp nhưng nhìn lại vòng tuổi của cây, minh chứng của sự kiên cường trước thời gian, mưa nắng như sự dạn dày từng trải, đường nét ấy lại càng căng bóng, uốn lượn huyền diệu và luôn có sự khác biệt. Vậy đó, cuộc sống luôn phải lựa chọn, luôn công bằng và việc của chúng ta là hãy cứ luôn gieo đi niềm tin và hi vọng.

Vẫn sân trường, hàng cây xanh mướt, vẫn bóng cây râm mát, cây si vươn mình tỏa bóng đong đưa rễ cây như bức rèm con con, hoa phượng đỏ rực rỡ nép mình cạnh giảng đường, chói ngời và thổn thức. Sắc bằng lăng tím nhẹ nhàng, thanh thoát, bao dung, cánh hoa sao tung bay trong gió, hàng quỳnh anh nép mình trên con đường in dấu bước chân bao thế hệ cứ lặng lẽ đưa hương.

Loài cây có tên tuổi hay chưa kịp đặt tên, tán cây mát rượi đã chở che yên bình, vun đắp cho bao thế hệ trước chân trời tri thức và cả những thách thức của thời đại với khát vọng Cửu Long. Tất cả hương sắc, khoảng xanh mát như cuộn chảy trong mình giá trị không gì có thể đong đếm được, âm thầm và lặng lẽ, trở mình vươn lên, phát triển và khẳng định, ươm mầm và vun tưới cho lớp lớp thế hệ mà chỉ có thể đặt vào đây niềm tin yêu rằng “Đại học Đồng Tháp nâng bước ta đi với niềm tin yêu cuộc đời” (*).

THANH NGUYÊN

(*) Lời bài hát “Đại học Đồng Tháp Mái trường tôi yêu”, sáng tác của Võ Xuân Hùng.

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn