Kí ức tuổi thơ

Cập nhật ngày: 28/03/2016 13:28:41

Tôi lặng nhìn hàng cây trứng cá bên hiên nhà nội, vẫn khẳng khiu một dáng đứng quen thuộc. Thoáng chốc, chợt nhớ về những ngày thơ dại. Chi chít, chi chít những trái trứng cá nho nhỏ, đo đỏ như những ánh sao đêm. Tôi nhắm mắt để cảm nhận cái vị ngọt là lạ trên đầu lưỡi, ngỡ như vẫn còn tươi nguyên.

Nhớ những ngày xưa, khi cái nắng chói chang như đổ lửa của buổi trưa hè kéo đến cũng là lúc bọn chúng tôi ngóng nhau tụ họp. Trước nhà nội là hàng cây trứng cá, những tán lá dày đặc che mát đã trở thành điểm hẹn lý tưởng cho bọn trẻ con chúng tôi thi nhau hái đầy túi trái trứng cá chín mọng và mê ly thưởng thức cái hương vị ngọt lịm của nó... Nơi tán cây trứng cá, bọn chúng tôi tha hồ hò hét, bày đủ trò chơi nào là trốn tìm, cò cò, cất nhà chòi... Và bọn trẻ chúng tôi đứa nào cũng háo hức, mong chờ sẽ được nghe bà kể chuyện cổ tích, có những cô Tiên, những anh hùng và những đứa con hiếu thảo... Câu chuyện của bà thật giản dị nhưng đó là những bài học về lòng nhân ái, sự vị tha, đức tính dũng cảm, lòng tự trọng, hiếu thảo và tình yêu thương giữa những con người với nhau.

Chúng tôi lớn lên cùng với bao kỉ niệm nơi gốc cây trứng cá già nua kia. Thời gian trôi đi, mỗi đứa một nơi. Và những trái trứng cá chín lại rụng đầy sân... Nội tôi đã ra đi, nơi yên nghỉ của nội, tôi cũng trồng vài cây trứng cá, vì biết rằng bà cũng thích cái hương thơm thoang thoảng của hoa, của những trái trứng cá chín mọng. Giờ đây mỗi lần về thăm quê, thăm mộ nội, tôi vẫn ra gốc cây trứng cá ngồi ngẩn ngơ. Dưới vòm lá xanh, mỗi chiếc lá trứng cá là một kỉ niệm, mỗi trái trứng cá như cất giữ những bí mật. Và trên lớp vỏ xù xì kia, những vết khắc cũ kĩ lưu dấu nhiều kỉ niệm còn chưa kịp phai mờ. Gió cứ thổi, mặc nhiên để cho những hoài niệm cứ ùa về lấp đầy khoảng trống tâm hồn tôi. Tuổi thơ ở chốn làng quê dân dã, hình bóng của bà, cây trứng cá và chúng bạn vẫn thấp thoáng trong tôi. Gió vẫn rì rào, hàng cây trứng cá vẫn đứng nghiêng nghiêng, buồn xa cách.

Loài cây ấy, lá không đủ lớn để che cho những mái đầu mỗi khi có những cơn mưa bất chợt nhưng cũng vừa đủ mát để xóa nhòa cái oi bức trong mùa nắng đổ. Nó lại đủ sự mềm mại, dịu dàng và lãng mạn để ướm lời cho những vụng dại thuở mới yêu. Lá lại rụng nhiều hơn, những bông hoa rơi lã chã trắng xóa cả con đường... Năm tháng qua đi, hình bóng về bà, về tình bạn và cả những vết khắc trên thân cây trứng cá trước nhà vẫn còn trong tiềm thức. Nỗi nhớ tuổi thơ vẫn cồn cào niềm ao ước một lần và chỉ một lần được tìm về những ngày xưa cũ.

C.T

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn