Bâng khuâng mùa hạ

Cập nhật ngày: 27/05/2015 13:22:47

Sân trường sắc phượng đỏ thắm, vài cơn mưa bất chợt, hạ về. Lòng chợt nhớ đến những trang thơ viết về mùa hạ, và chợt nhận ra nơi “góc riêng” ấy một chút luyến tiếc, chút nhớ nhung, bịn rịn.


Sắc phượng đỏ thắm trên đường 30/4, TP.Cao Lãnh. 
Ảnh: Hoàng Sang

Ai cũng có kỷ niệm tuổi thơ. Còn gì vui bằng khi có một tuổi thơ hồn nhiên nơi làng quê trong những ngày hạ. Với tác giả Minh Hoàng, những ngày hè được vui đùa cùng chúng bạn là những ngày yêu thương, hồn nhiên, hạnh phúc nhất: “Căn chòi trẻ nít ngày xưa/Nép bên bụi trúc già nua cuối vườn/Những ngày hạ đếm yêu thương/Ríu ra ríu rít chim vườn hòa ca/Mấy mùa trăng nở tròn ra/Ánh vàng dịu mát như là cõi tiên/Một miền cổ tích an nhiên/Đầy hoa đầy trái suốt miền hạ thương”.

Mùa hạ về còn là “tiếng ngân” của nỗi lòng những cô cậu học trò mới lớn. Rời mái trường phổ thông, có người tiếp tục con đường tri thức, có người vất vả mưu sinh, nhưng mỗi độ hạ về, nhìn sắc phượng đỏ thắm chợt nghe lòng thổn thức: “Thôi đành bỏ lại sau lưng/Một mùa hoa của lưng chừng tuổi xanh/Nắng mưa rát mặt thị thành/Đêm nằm úp ngực dỗ dành chiêm bao” (Nguyễn Giang San) và cả luyến nhớ: “Có khi nào mùa hè thôi lửa/Cho anh gội tóc em/Những dòng trắng mềm/Nhớ mong quấn quýt” (Thai Sắc).

Mùa hạ không chỉ chứng kiến sự gắn bó giữa tình yêu tuổi học trò và miên man ký ức của những tháng ngày tuổi thơ. Mùa hạ còn chứng kiến sự bịn rịn chia tay bạn bè đã cùng nhau học tập, vui đùa dưới mái trường, là lời nhắn nhủ thấm đượm nghĩa tình của thầy đối với trò. Những gửi gấm ấy sẽ là hành trang chuẩn bị bước vào đời: “Cây phượng già kết từng chùm hoa đỏ/Bao gieo neo qua năm tháng đợi chờ/Trên bục giảng có bài thơ Đất nước/Bao rạt rào qua đến hết tuổi thơ/Chia tay nhau ngày sân trường im lặng/Chuyện hợp tan của nhân thế lẽ thường/Các con về hãy nắm tay ba mẹ/Những con người vàng nắng quê hương!” (Nguyễn Hòa Hiệp).

Lạ thay, mùa hạ đôi khi có ngày nắng hanh hao và rồi xuất hiện những cơn mưa bất chợt. Có lẽ vì thế mà có khi hạ mang đến cho ta những nỗi niềm man mác, nhưng lại gợi lên trong ta những ngày yên ả, thoải mái đến lạ thường “Nũng nịu giọt mưa/Trên chồi sen hạ/Im nghe màu lá/Biếc xanh hiền hòa” (Đình Thảo). Mùa hạ còn là mùa của tuổi trẻ. Ngoài sự quyết tâm ôn luyện cho những kỳ thi cuối cấp, chuẩn bị hành trang vào đời, với nhiều bạn trẻ, mùa hạ còn là mùa của “ngọn lửa” tình nguyện: “Hoa đương búp đã soi đèn/Nở bung rừng rực lửa Sen nồng nàn/Màu hoa son sắt thời gian/Hương hoa ngây ngất không gian trong lành/Chạm vào chớm hạ nắng hanh/Nghe lòng thắp lửa nhiệt tình hiến dâng...!” (Lê Anh Phong).

Ai đã đi qua tuổi học trò mà không luyến nhớ. Đó là một góc trời mùa hạ, nơi tuổi thơ đầy ắp kỷ niệm trong những ngày hè, và có thể là dấu mốc thời gian của đời người... Vẫn còn nhiều vần thơ của các nhà thơ trong tỉnh viết về mùa hạ, về sắc phượng hồng và tiếng ve ngân khiến lòng ta không khỏi bâng khuâng, xao xuyến.

Hữu Nghĩa

 

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn