Lời tri ân để trưởng thành

Cập nhật ngày: 15/06/2015 11:57:00

Tháng sáu, những con ve sầu bắt đầu râm ran bài hát du ca buồn lãng mạn, bầu trời chừng cũng cao hơn và biếc trong màu nắng, hàng phượng già bung lên đỏ rực màu hoa điểm tô mùa hạ. Có vòng xe nào chở tuổi mười tám cùng những thương nhớ đi qua để ta chợt giật mình nhận ra mình trong âm vang màu xanh kỉ niệm.


Một buổi lễ tri ân
. Ảnh: Hữu Nghĩa

Tuổi mười tám gói tròn bao ước mơ khát vọng, cánh cửa mở phía nào cũng xạc xào gió mát hương thơm. Tuổi mười tám gói tròn ơn nghĩa của câu “Cơm cha áo mẹ chữ thầy/Nghĩ sao cho bõ những ngày ước ao”. Suốt những năm tháng dài dằng dặc ấy ta vẫn gặp những giọt mồ hôi lăn trên trán cha, giọt mồ hôi nào cũng mặn, nhưng chưa bao giờ ta hiểu hết vị mặn của những nhọc nhằn vất vả của cuộc mưu sinh. Ấy thế mà cha vẫn giữ cho nhà ta luôn tròn vẹn tiếng cười, cho áo chị em ta luôn trắng tinh tươm như bao bạn bè trên đường đến lớp.

Đã hơn một lần ta ốm, sốt mê man, mỗi lúc giật mình tỉnh giấc lại thấy mẹ ngồi bên với chiếc khăn ấm, với bát cháo nóng, ánh mắt hiền từ bao dung như tình thương đã sẵn đong đầy. Ta cứ mỗi ngày lớn hơn, mỗi ngày cao thêm một chút, nhìn ngang tóc mẹ, chợt giật mình nhận ra cái màu lấm tấm bạc, nhận ra những vết chân chim đã hằn sâu thêm trên khóe mắt mẹ.

Với thầy cô, đã hơn một lần ta bắt gặp áo thầy lấm lem màu bụi phấn mà lời giảng bài vẫn trầm ấm ngân vang, đôi mắt sáng lấp lánh niềm vui khi học trò hiểu bài. Thầy vẫn say sưa đưa ta ngược dòng thời gian lịch sử, đến với một vùng đất xa lạ, mở ra một thế giới mênh mông của tri thức,...

Ta tự soi lại mình của tuổi mười tám và tự hỏi liệu ta đã làm được gì nhiều hơn ngoài việc học tập, vui chơi và thỉnh thoảng làm buồn lòng cha mẹ, thầy cô. Câu “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” nhiều khi vẫn còn chưa đủ để gọi tên hết những trò tinh nghịch, những lỗi lầm mà ta đã gây ra. Để rồi sau đó lại nhận được sự tha thứ và lòng bao dung từ chính cha mẹ, thầy cô.

Tuổi mười tám ta nhận ra mình đang bước qua lằn ranh mong manh giữa trẻ con và người lớn. Trong buổi lễ tri ân cha mẹ, thầy cô và trưởng thành cho học sinh khối 12, nhiều người trong chúng ta lần đầu run run cài hoa hồng lên áo mẹ, áo cha, áo thầy cô và nói lời xin lỗi, cảm ơn bằng tròn vẹn sự chân thành. Những vòng tay ôm siết, những giọt nước mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào của niềm xúc động thiêng liêng. Trong cái chớp mắt của mình ta lại thấy thấp thoáng hiện lên hình ảnh mẹ cha trong sự tảo tần khó nhọc, hình ảnh thầy miệt mài bên trang giáo án giữa đêm khuya. Lễ trưởng thành cho ta đấy, sao ta vẫn thấy mình trẻ con và non nớt lắm trong vòng tay bảo bọc yêu thương. Tất cả làm nên điều kì diệu của tâm hồn.

Chẳng còn bao lâu nữa, cùng với kì thi quan trọng nhất đời người sắp tới ta như đàn chim nhỏ đã học bay xong sẽ phải xa rời vòng tay cha mẹ, tự bay vào bầu trời mênh mông của ước mơ và khát vọng. Vẫn biết ở ngay phía sau, cha mẹ và thầy cô vẫn dõi theo từng bước đi và sẽ lại sẵn sàng nâng đỡ khi ta vấp ngã. Nhưng vẫn có gì đó nhiều hơn sự nuối tiếc bâng khuâng.

Trong ngày lễ tri ân, những học trò khối 12 học nói lời cảm ơn để trưởng thành hơn trong hành trình nhận thức, hiểu ý nghĩa câu “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”; những ân nghĩa thủy chung từ bao đời đã trở thành truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Nhận ra những giá trị chân thiện mĩ để biết sống tốt hơn, đẹp hơn với cuộc đời.

Nguyễn Giang San

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn