Tản văn

Hạ trong thềm nắng

Cập nhật ngày: 23/05/2016 10:10:48

Hừng trời, vừa mở cửa, thấy ngay trong vuông cỏ trước sân nở tròn một chùm hoa dại, li ti tím, ngọt dịu, nhẹ nhàng lắc lư trong gió sớm.

Một con chuồn chuồn kim đậu trên nhánh cỏ, đưa mắt dòm sang, Rón rén thò tay về cái đuôi bé xíu của nó. nó uốn cong mình phản kháng, bám những chiếc chân nhỏ hơn sợi cỏ vào ngón tay. Thả tay ra, con chuồn chuồn lại đậu về chiếc lá, rướn mình uống giọt sương bé xíu đang sắp tan khô trên đầu chóp lá xanh rờn, bốn cái cánh vỗ nhịp nhàng một bài thể dục buổi sáng.

Gió sớm luồn qua vuông cỏ, thả một hương trong lành. Tiếng ríu rân của đám sẻ nâu kéo qua bất chợt, đánh thức ngày hừng lên.

Hạ về rồi đó. Gốc phượng bên kia đường sau những ngày nuôi lá xanh giờ cũng vung sắc đỏ, oằn cành, thắp lửa bừng soi. Bọn sẻ nhúng nhảy từng đôi chân bé xinh xuống thềm cỏ ngọt. Sẻ phố dạn dĩ lắm, mặc cho những bước chân người đi cạnh bên, chúng vẫn thản nhiên tìm mồi cho căng ức no tròn. Cặp đôi, từng đàn cứ thay nhau bay xuống, bay lên.

Bên phía cầu, những tia nắng đầu tiên soi qua từng sợi dây treo thẳng đều tăm tắp, nắng long lanh rớt những hạt mịn tròn xuống con nước sáng vừa rong, đám lục bình xanh nhè nhẹ xuôi dòng, đội vương miện tím hoa vừa long lanh hòa vào sóng lăn tăn, thì thầm lời ngọt.

Từ trong từng ngõ nhỏ xóm quê, tiếng rộn vang í ới rủ nhau đến trường, đến lớp. Những vòng xe nhấn sức lên cầu. Những gương mặt rộn vui chào ngày mới đang lên, có những lời hỏi han nhau về bài học vừa mới thuộc lòng lúc tờ mờ sáng. Trang sách trong từng chiếc cặp quàng vai như muốn lật tung những bài học mới, bài học đầu tiên của ngày hạ đến, có cơn khát nước ngọt đồng bằng phía cuối chín dòng sông. Có giọt mồ hôi trĩu nặng trên đồng và những ánh nhìn của người miệt sông trăm năm chưa từng trãi.

Nắng chừng một đỗi đã nóng rang, trong suốt, xuyên qua những giọt mồ hôi trên lưng, trên áo của các mẹ, các dì đang bưng, gánh những hàng rong về phiên chợ sớm. Ngày của những tuổi thơ hồn nhiên trong nắng hạ, chở theo mùa từng chùm phượng đỏ rực góc quê, có tiếng ve ngân vọng suốt những chiều về và ngụp lặn dòng trong sau những trò chơi nghịch nắng, lủm chủm nhảy bum reo hò vang động, môi thâm tím nước rồi mà trò trẻ vẫn chưa tan. Thương lắm đọt nắng chiều vàng phía bên sông bờ bãi...

Mùa này cũng nắng rơi chiều, tay cũng vén màn cho đêm xuống khô hanh, gió cũng lao xao quạt mát chút mỏng manh cho đêm phố thêm oi nồng trời hạ. Nhưng sao tiếng ve râm ran trên cành khàn giọng quá? Mong mưa về nghịch hạt một lần rơi!

Hạ trong thềm nắng ngút trời, cho cành phượng đỏ thêm ngời ngời xanh.

MINH HOÀNG

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn