Nỗi nhớ quê nhà

Cập nhật ngày: 07/09/2012 09:26:17

Người kẻ chợ rửa chưn chưa sạch nước phèn, lâu lâu lại có nỗi nhớ lạ lắm. Nhớ mùi khói đốt đồng thơm rạ mới, nhớ cô Ba chú Bảy miệt dưới ca tài tử mùi đến đứt ruột đứt gan. Nhớ cái nhà tiệc đám cưới quê kết toàn cây lá trong vườn. Nhớ mấy đứa nhỏ sún răng, áo quần lem luốc nhưng gương mặt sáng bừng niềm vui, tràn ngập tiếng cười. Nhớ đám học trò quê tụm ba tụm bảy cuối giờ học, ríu ran một góc vườn ngộp hương ổi chín hay những bữa kéo nhau đi mót khoai, mót bắp khắp đồng.

Đôi khi nhớ cả... người dưng kẻ lạ. Nhớ tiếng rao hớt tóc dạo của ông già râu tóc bạc phơ. Nhớ tiếng leng keng của cái xe kem cây phá giấc trưa hè. Nhớ tiếng còi không lẫn vào đâu của ông thợ... thiến heo mặt mày dữ tợn. Nhớ cái ghe buôn của ông Chà Và cùng nỗi ám ảnh do người lớn bày ra dọa con nít...

Nhớ những ngày gió chướng xào xạc chuyển Đông. Đêm trăng muộn lất phất hơi lạnh. Mùa này người già hay thức sớm, quét lá trước sân rồi nhóm lên ngọn lửa ám áp. Mùi lá mận, lá xoài loang đầy không gian mới.

Nhiều khi cũng ngộ. Được nghe ai đó nói một từ, một câu đậm chất nhà quê là cồn cào nhớ. Những từ ngữ này giờ đã được ta mỹ miều gọi là “phương ngữ”. Trong ký ức ta vốn từ ấy nghèo nàn dần qua theo ngày tháng tinh tươm! Môi trường làm việc, sự lịch lãm, nhẹ nhàng, hiện đại đã lặng lẽ xóa tan dấu vết miệt đồng. Nó tan nhẹ lắm, mênh mang lắm. Tan từ cái nhắc phôn nhẹ nhàng, tan từ tiếng chào ngọt ngào, đon đả...

Sáng nay, cái loa bông bí đầu phố phát một câu chuyện truyền thanh, bối cảnh là cuộc chuyện trò việc đồng áng trong một gia đình nông dân xứ mình. Những câu thoại làm lòng ta quay quắt nhớ...

Đình Thảo

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn