Truyện ngắn

Cập nhật ngày: 04/11/2013 05:05:44

Vàng

Thời buổi tấc đất tấc vàng, nên con hẻm cũng quý như vàng bốn số 9. Vàng nên nhà bên trái nới ra một tí vừa chỗ để cái xe, nhà bên phải lấn thêm vài chục xăng-ti-mét kê cái bàn cờ tướng. Ông Năm ngắm tới ngắm lui: nhà mình còn thụt vô trong vài tấc.

Rồi ông chuyển hàng rào nống ra cho “bằng anh, bằng em”. Bà Tám bước vô nhà la rần: “Mấy đứa bây lo chơi, nhà người ta ai cũng lấn ranh vài tấc; tụi bây sao không xích tới kiếm thêm mấy tấc vàng”... Con hẻm bị thôn tính một phần, vẫn là con hẻm. Nhà nhà đều vui...

Một ngày không đẹp trời, bà Tám ôm bụng la khóc. Lăn lộn một hơi thì xe cấp cứu đến. Hẻm nhỏ quá, xe đậu ngoài đầu đường cách nhà mấy trăm mét. Người cõng, kẻ đỡ chân, kẻ nâng đầu... bà Tám cũng lên được xe mà đi bệnh viện. Mấy ngày sau, qua cơn nguy kịch, vừa bước vô nhà bà la rần: “Xích vô! Mấy đứa bây cho hàng rào trở về chỗ cũ. Không ai được lấn hẻm. Vàng bốn số 9 không quý bằng mạng con người”.

Con hẻm lại trở về vị trí cũ, rộng rãi như xưa. Ông Năm hớn hở: “Tha hồ cho xe cứu thương, cứu hỏa vô nghe!”. Cả hẻm đều vui.

Ngọc

Tốp công nhân đứng dậy, trên bàn lủ khủ dĩa, tô, chén... Tất cả đều sạch bách. Bữa cơm trưa quán bụi của dân lao động. Ăn một dĩa chưa “đủ đô”, gọi chén cơm thêm, bụng mới tàm tạm ấm. Tô canh dù lạt lẽo, cái miệng cũng không chê, đánh gọn.

Ở một quán ăn “thường thường bậc trung”, đôi trai gái cũng thường thường bậc trung đang dùng cơm trưa. Họ vừa ăn vừa chuyện trò tình tứ... Họ ra về, dĩa nào cũng còn cơm, ít cũng còn 1/4, nhiều gần nửa dĩa.

Tôi “bị” sếp gọi đi ăn bữa cơm thân mật. Một cái xã giao rất phổ biến, rất bình thường. Phía sếp: 6; đối tác: 3. Địa điểm: Nhà hàng khách sạn Rose. Dĩa cơm trắng thơm nghi ngút khói. Thức ăn: 10 dĩa + 2 lẩu kèm vài chục lon bia khai vị... Tiệc tàn, (khách phải về gấp nên hẹn dịp sau sẽ đi tăng 2, tăng 3), cơm gần như còn nguyên vẹn. 10 dĩa mồi, cái nào cũng còn 1/2 dĩa... Toàn “mồi bén”.

Tôi chợt nhớ những lần về thăm quê vào mùa lúa chín. Nhớ cái vàng rực rỡ của lúa. Nhớ dáng mẹ, dáng em đang cắt, bó; anh đang suốt, ba đang phơi lúa... rộn rã cả cánh đồng. Tôi nhớ những tấm áo đẫm mồ hôi, những khuôn mặt đỏ bừng, nhễ nhại nhưng rạng ngời niềm vui mùa lúa trúng. Tôi ngắm đồng lúa vàng óng ả rồi vốc lên tay những hạt lúc còn đẫm mồ hôi, hạt ngọc của đời – vĩnh cửu. Tôi chợt nhớ đến những kẻ muốn chứng tỏ mình là người thừa “lịch sự ẩm thực”... Chẳng lẽ ăn “bỏ mứa” mới là người lịch thiệp? Chẳng lẽ tiệc tùng phải thừa thãi ê chề mới là người đúng điệu xã giao...

Bùi Ngọc Linh

< Trở về trang trước
Gửi bình luận của bạn