Má tôi...
Cập nhật ngày: 21/03/2016 12:56:06
Bạn ngồi chờ má xem xong bộ phim dài lê thê mà bạn chẳng thiết tha nhìn đến tựa phim. Bạn trông chờ hết phim, để cái ti vi thuộc về bạn với những chương trình bạn yêu thích.
Phim kết thúc. Má đọc: Hết tập... má quay sang bạn, số 24 rồi thêm số 9 nữa đọc làm sao. Những lời má hỏi làm bạn ứa nước mắt. Bạn buông điều khiển trên tay xuống, bạn muốn rúc đầu vào lòng má mà khóc thỏa thích. Má cho bạn bao nhiêu chữ nghĩa, để nhận về phần mình những nhọc nhằn, cơ cực. Cả đời má hy sinh vì chồng, vì con. Bao mưa nắng cứ lặn vào đời má. Từng tuổi này, bạn vẫn khiến má lo lắng vì cái bản tính long đong, về cái tính bốc đồng và ngang bướng. Bạn chưa bao giờ nói thương má, dù những chữ đó bạn có thể nói với hàng trăm con người khác nhau.
Bạn cùng má xem cải lương, vở tuồng buồn thúi ruột, má khóc mấy bận. Bạn cũng không phàn nàn với má, người ta đóng tuồng chứ có thật đâu mà má khóc, bạn cũng không còn thấy cải lương vô lý khi cô đào bị đâm mấy nhát mà còn đủ sức hát câu vọng cổ dài thườn thượt mà xuống xề ngọt như mía lùi. Bạn ngắm nhìn má xem bộ phim dài tập, mà bạn từng nói với má, phim gì mà đóng hoài không biết đường ra. Bạn kiên nhẫn nghe má càm ràm về các nhân vật, sao thằng đó ác quá, nhỏ đóng chính hiền quá, tội quá.
Bạn cùng má ra chợ, bạn không cằn nhằn khi má mặc cả từng đồng với chị bán cá, cô bán rau. Vì bạn biết những đồng tiền má cò kè bớt một thêm hai đó, đã viết lên những ước mơ của bạn. Bạn và má hì hục gom vỏ chai, giấy vụn để má bán ve chai, thứ mà bạn luôn cho là rác, chẳng bao giờ bạn quan tâm tới. Duy chỉ có má nâng niu chúng, dù cuộc sống giờ đã khác.
Bạn nhớ lúc học cấp 1, bạn từng xin má 2 ngàn đồng để mua hoa tặng cô giáo. Cấp hai bạn xin má 10 ngàn đồng để cả lớp hùn nhau mua quà tặng cô giáo. Cấp ba, bạn giận bỏ ăn khi má không cho bạn 50 ngàn đồng để đóng tiền đi du lịch cùng lớp. Bạn đâu biết, 2 ngàn đó má phải bán bao nhiêu là chai lọ, 10 ngàn đó là cả mấy ngày ăn của gia đình. Và 50 ngàn lúc ấy là cả một số tiền lớn đối với má. Bạn chưa bao giờ nghĩ cho má. Lúc học đại học, bạn chỉ biết những cuộc vui, những lần hẹn hò. Bạn chưa bao giờ gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật má hay thậm chí là ngày dành cho má...
Bạn ngồi nhổ tóc bạc cho má. Bạn chẳng còn vất vả tìm kiếm những sợi bạc, chỉ bởi những sợi tóc của má cứ chen nhau bạc... Bạn rưng rưng, má cười hề hề, già rồi chứ còn trẻ trung gì nữa, tóc bạc thôi mà, cớ gì con buồn. Má lại nhắc, chị Hai năm nay trúng mùa, anh Ba vô mùa thu hoạch trái cây, anh Tư tất bật chuyện ngồi sui...Bạn ngồi nghe từng lời má nói, chốc chốc bạn lại thêm vài câu nhắc má. Má cười, bây làm như tao lẩm cẩm lắm không bằng...
Hôm má lên thành phố. Má ngồi sau xe bạn, bạn chẳng còn cằn nhằn gặp gì má cũng hỏi. Bạn đưa má đi khắp thành phố, đến những nơi bạn từng đặt chân đến. Vậy mới thấy thành phố rộng quá chừng. Má nói ở thành phố hổng có quen, ở được vài bữa má lại khăn gói về quê, về với ruộng đồng, về với bà con chòm xóm. Má về quê. Bạn nằm một mình trong căn phòng trọ, hơi ấm của má như còn vẹn nguyên trong từng bước chân má qua.
Bạn nhớ má. Những giọt nước mắt như thôi thúc nhau chảy. Bạn lại hứa với lòng mình, sẽ về lại nơi mình đã sinh ra, mặc kệ ngoài kia những ì đùng bất chợt...
Nguyên Khối